Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Bị cho nhà khác nuôi từ khi còn bé, 10 năm sau tôi giả làm giúp việc quay về để trả thù mẹ kế nhưng bẽ bàng phát hiện ra bí mật của cha ruột…

Bị cho nhà khác nuôi từ khi còn bé, 10 năm sau tôi giả làm giúp việc quay về để trả thù mẹ kế nhưng bẽ bàng phát hiện ra bí mật của cha ruột…

Năm tôi 6 tu;/ổi, mẹ mấ;/t. Năm tôi 7 tuổi, cha tái hôn. Và năm tôi 8 tuổi, tôi bị đuổi khỏi nhà.
Mẹ kế gọi tôi là “con bé khắc mệnh”, là “đồ không ra gì như mẹ mày”.
Còn cha tôi – người từng ẵm tôi trên vai khắp xóm – lặng thinh, đứng nhìn tôi kéo valy rách nát đi theo người lạ đến “nhà nhận nuôi”.
Tôi lớn lên bằng nước mắt và thù hận. Từ một đứa trẻ rụt rè, tôi rèn mình trở thành một kẻ biết chờ thời.
10 năm sau.
Tôi trở lại căn nhà xưa — với một cái tên khác, dáng vẻ khác, giọng nói khác.
Tôi giả làm người giúp việc trẻ mới được giới thiệu đến, sau khi mẹ kế cho nghỉ người cũ vì “nhiều chuyện”.
Căn nhà không thay đổi mấy, ngoài cái đài vàng của mẹ kế giờ thay bằng kim cương giả rẻ tiền, và một dãy phòng riêng mà cha tôi không cho ai bén mảng tới.
Tôi làm việc chăm chỉ, nhẫn nhịn từng câu sai khiến, từng ánh mắt khinh bỉ của mẹ kế. Tôi chờ một khoảnh khắc để lật lại tất cả.
Chỉ cần vài bằng chứng về gian dối, ngoại tình, lạm dụng người làm… là tôi có thể đưa bà ta xuống đáy xã hội.
Nhưng rồi tôi phát hiện ra một điều lạ: mỗi đêm, cha tôi đều lén vào căn phòng cuối hành lang – nơi không ai được vào.
Và sáng hôm sau… trên ban công tầng hai luôn xuất hiện bộ váy ngủ ren, loại mà chỉ những cô gái rất trẻ mới mặc.
Mẹ kế vốn là một người quá sắc sảo và kiểm soát. Không lý nào bà ta để yên cho chuyện này xảy ra trong nhà nếu bà không biết.
Tôi lén theo dõi. Một đêm, khi cha lên phòng cuối, tôi trèo lên ban công đối diện và nhìn xuyên qua khe rèm.
Tôi c;/hết lặng.
Cha tôi – người tôi từng tin là nhu nhược, lạnh lùng, khô khốc tay đang ôm…
Có thể là hình ảnh về 3 người

Trong ánh đèn ngủ vàng vọt, tôi nhận ra đó là ảnh mẹ tôi, nhưng là một bức ảnh tôi chưa từng thấy. Mẹ cười rạng rỡ, trẻ trung hơn rất nhiều so với những tấm ảnh thờ cũ kỹ. Không chỉ vậy, xung quanh khung ảnh còn có rất nhiều những bức thư tay đã úa màu, những món quà nhỏ nhắn như kẹp tóc, con плюшевый gấu… tất cả đều được cha tôi cất giữ cẩn thận. Ngày nào ông cũng vào đây, chỉ để ngắm nhìn và giữ gìn những kỷ vật của người vợ đã khuất. Vậy… tại sao? Tại sao ông lại im lặng khi tôi bị đuổi đi?

Tại sao ông lại cưới một người đàn bà ghê gớm như vậy? Những câu hỏi dồn dập trong đầu tôi, lẫn át cả sự căm hận dành cho mẹ kế. Sáng hôm sau, tôi quyết định phải tìm hiểu rõ ràng. Tôi viện cớ dọn dẹp để được vào căn phòng bí mật đó. Mẹ kế nhếch mép đồng ý, bà ta chẳng hề nghi ngờ gì. Căn phòng tràn ngập mùi cũ kỹ và thoang thoảng hương nước hoa nhài – mùi hương quen thuộc của mẹ. Tôi lặng lẽ quan sát từng món đồ. Bất chợt, mắt tôi dừng lại ở một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt sâu trong ngăn tủ.

Bên trong là một tập giấy đã ố vàng, đó là những lá thư. Người gửi là mẹ tôi, nhưng người nhận lại là một cái tên xa lạ: Hoàng… Những dòng chữ nắn nót, đầy yêu thương, kể về những ngày tháng hạnh phúc, những dự định tương lai… nhưng không hề nhắc đến cha tôi. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Lật giở những trang thư cuối cùng, tôi bàng hoàng nhận ra một sự thật đau đớn: người đàn ông tên Hoàng đó mới chính là người cha ruột của tôi. Mẹ tôi và cha… chỉ là sự sắp đặt của gia đình. Họ không có tình yêu, và cuộc hôn nhân ấy đã mang đến quá nhiều khổ đau cho cả hai.

Những lá thư sau đó thưa dần, rồi ngừng hẳn. Thay vào đó là một tờ giấy xét nghiệm ADN cũ kỹ… kết quả xác nhận tôi không phải là con ruột của cha. Vậy… người đàn ông mà tôi căm hận suốt 10 năm qua… lại là người đã âm thầm bảo vệ tôi, dù tôi không phải là con ông? Còn mẹ kế… tại sao bà ta lại độc ác với tôi như vậy?

Đúng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài cửa. Cha tôi bước vào, ánh mắt ông sững lại khi thấy tôi cầm trên tay những lá thư. Không gian im lặng đến nghẹt thở. Cuối cùng, cha khẽ lên tiếng, giọng khàn đặc: “Con… con đã biết hết rồi sao?” Nước mắt tôi trào ra, bao nhiêu uất hận, bao nhiêu nghi ngờ vỡ òa.

“Tại sao? Tại sao cha không nói cho con biết? Tại sao lại để con sống trong thù hận suốt bao nhiêu năm?” Cha ngồi xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, giọng đầy đau khổ: “Ngày đó… mẹ con phát hiện ra bệnh nặng. Bà ấy lo sợ con sẽ khổ sở nếu không có người chăm sóc.

Hoàng… anh ấy đã có gia đình riêng. Mẹ con không muốn con lớn lên mà không có một người cha bên cạnh…” “Vậy nên… mẹ đã nhờ ta… nhờ ta chăm sóc con. Bà ấy nói… chỉ cần con được bình yên, bà ấy có thể ra đi thanh thản…” “Còn mẹ kế… bà ấy… bà ấy biết chuyện này sao?” tôi nghẹn ngào hỏi. Cha gật đầu: “Ngay từ đầu… bà ấy đã biết. Bà ấy… đã chịu đựng rất nhiều vì ta… vì con…” Tôi sững sờ. Người đàn bà mà tôi luôn nghĩ là độc ác, tàn nhẫn… lại là người đã âm thầm gánh chịu bí mật này suốt bao nhiêu năm? “Vậy… những lời nói… những hành động của bà ấy… là…

” “Bà ấy muốn con mạnh mẽ hơn… muốn con không yếu đuối… để có thể tự bảo vệ mình…” cha khẽ nói. Tôi nhìn những lá thư trong tay, những dòng chữ đầy yêu thương của người mẹ ruột, ánh mắt buồn bã của người cha nuôi, và cả những ký ức về sự cay nghiệt của mẹ kế… tất cả đan xen, rối bời trong tâm trí tôi. Hóa ra… sự thật không đơn giản như những gì tôi đã từng nghĩ. Sự thật là… tôi đã sống trong một vở kịch được sắp đặt bởi tình yêu và sự hy sinh của những người lớn.

Và giờ đây… tôi phải làm gì với sự thật này? Với những ân oán, những hiểu lầm đã chất chứa suốt 10 năm qua? Trong căn phòng tĩnh lặng, tôi biết rằng cuộc chiến trả thù của tôi đã kết thúc… nhưng một cuộc chiến khác, khó khăn hơn nhiều, vừa mới bắt đầu – cuộc chiến để thấu hiểu và tha thứ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *