Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Bé Gái Đi Khám Sức Khỏe Định Kỳ Cùng Bố
Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng thứ Bảy yên bình tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Hôm ấy, trời trong xanh, nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những tán cây bàng trước nhà ông Nam. Ông Nam, một người đàn ông góa vợ ngoài bốn mươi, sống cùng cô con gái nhỏ tên là Linh, năm nay vừa tròn tám tuổi. Linh là một cô bé lanh lợi, đôi mắt to tròn sáng long lanh, và nụ cười của em luôn làm sáng bừng cả căn nhà nhỏ. Hôm nay là ngày Linh đi khám sức khỏe định kỳ, một thói quen mà ông Nam duy trì từ khi Linh còn bé xíu, bởi ông luôn muốn đảm bảo con gái mình khỏe mạnh.
Sáng sớm, Linh đã dậy, tự mình đánh răng, rửa mặt, rồi chạy xuống bếp nơi ông Nam đang chuẩn bị bữa sáng. “Bố ơi, hôm nay con được đi khám bác sĩ đúng không? Con thích bác sĩ Hà lắm, bác ấy hay cho con kẹo!” Linh vừa nói vừa nhảy chân sáo, mái tóc đuôi ngựa đung đưa theo từng bước. Ông Nam mỉm cười, xoa đầu con: “Ừ, bác sĩ Hà tốt lắm. Ăn sáng xong rồi bố con mình đi nhé, đừng để bác sĩ đợi.”
Sau bữa sáng đơn giản với bánh mì trứng và một ly sữa, hai bố con lên chiếc xe máy quen thuộc, hướng về bệnh viện nhi cách nhà khoảng mười lăm phút đi đường. Linh ngồi sau, ôm chặt lấy bố, miệng líu lo kể chuyện trường lớp, về cô giáo mới và mấy trò chơi ở sân trường. Ông Nam lắng nghe, thi thoảng gật gù, lòng ông ấm áp vì sự vô tư của con gái. Dù cuộc sống của hai bố con không dư dả, ông luôn cố gắng dành cho Linh những gì tốt nhất.
Bệnh viện nhi sáng nay đông hơn thường lệ. Hành lang đầy tiếng trẻ con khóc, tiếng phụ huynh dỗ dành, và cả tiếng loa gọi tên bệnh nhân. Ông Nam nằm tay Linh, dẫn con vào phòng đăng ký. Linh thích thú nhìn quanh, đôi mắt tò mò quan sát những bức tranh hoạt hình được vẽ trên tường. Sau một lúc chờ đợi, tên Linh được gọi. Hai bố con bước vào phòng khám của bác sĩ Hà, một nữ bác sĩ trung niên với khuôn mặt hiền hậu và giọng nói dịu dàng.
“Chào Linh, chào anh Nam!” Bác sĩ Hà mỉm cười, mời hai bố con ngồi xuống. “Hôm nay Linh khỏe không nào? Có gì đặc biệt muốn kể cho bác sĩ nghe không?” Linh cười tươi, bắt đầu kể về chú mèo con mà em nhặt được gần nhà tuần trước. Bác sĩ Hà vừa nghe vừa gật gù, tay ghi chép gì đó vào số khám. Sau phần hỏi thăm, bác sĩ bắt đầu kiểm tra cơ bản: đo chiều cao, cân nặng, kiểm tra mắt, tai, và nhịp tim của Linh. Mọi thứ diễn ra bình thường, Linh vẫn khỏe mạnh như mọi lần.
“Được rồi, Linh ngoan lắm,” bác sĩ Hà nói. “Hôm nay chúng ta sẽ làm thêm một xét nghiệm siêu âm bụng để kiểm tra tổng quát nhé. Không đau đâu, chỉ nằm xuống và để bác sĩ xem một chút thôi.” Linh gật đầu, dù hơi tò mò. Ông Nam ngồi cạnh, nằm tay con để em yên tâm. Một y tá dẫn Linh vào phòng siêu âm bên cạnh, nơi có một chiếc máy lớn với màn hình sáng và một cô kỹ thuật viên đang chờ sẵn.
Linh nằm xuống giường, áo được kéo lên để lộ chiếc bụng nhỏ xinh. Cô kỹ thuật viên bôi một ít gel lạnh lên bụng Linh, làm em khẽ rùng mình rồi cười khúc khích. “Lạnh lạnh bố ơi!” Linh quay sang nhìn ông Nam, người đang ngồi cạnh mỉm cười động viên. Cô kỹ thuật viên bắt đầu di chuyển đầu dò siêu âm, mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Không khí trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng máy kêu tít tít và tiếng thở đều đều của Linh.
Nhưng rồi, điều bất ngờ xảy ra. Khuôn mặt cô kỹ thuật viên đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Cô dừng lại, nhìn kỹ màn hình, rồi di chuyển đầu dò chậm rãi hơn. Ông Nam, dù không hiểu gì về y khoa, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. “Có gì không ổn à, cô?” ông hỏi, giọng hơi lo lắng. Cô kỹ thuật viên không trả lời ngay, chỉ nói nhỏ: “Tôi cần bác sĩ Hà xem qua một chút.” Cô rời khỏi phòng, để lại ông Nam và Linh trong sự tò mò xen lẫn lo lắng.
Chỉ vài phút sau, bác sĩ Hà bước vào, theo sau là một nhân viên an ninh mặc đồng phục xanh. Lình ngước nhìn, đôi mắt to tròn lộ vẻ ngạc nhiên. “Bác sĩ ơi, có gì đâu mà chú an ninh vào đây ạ?” em hỏi, giọng trong trẻo. Ông Nam cũng đứng bật dậy, tim đập nhanh: “Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Con bé có sao không?”
Bác sĩ Hà giơ tay ra hiệu cho cả hai bình tĩnh. “Anh Nam, Linh, không có gì đáng lo đâu. Chỉ là chúng tôi cần xác minh một chút thông tin.” Bà quay sang nhân viên an ninh, trao đổi vài câu gì đó bằng giọng nhỏ. Ông Nam càng thêm hoang mang. Linh, dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn nằm chặt tay bố, cảm nhận được sự căng thẳng.
Bác sĩ Hà quay lại, ngồi xuống cạnh Linh, giọng nhẹ nhàng: “Linh, cháu có nhớ lần cuối cháu đi khám ở đâu không? Có ai ngoài bố từng đưa cháu đi khám không?” Linh ngấy đầu: “Dạ, không ạ. Con chỉ đi với bố thôi. Mẹ con mất rồi, chỉ có bố chăm con.” Ông Nam gật đầu xác nhận, nhưng trong lòng ông bắt đầu dấy lên một linh cảm không lành.
Bác sĩ Hà thở dài, nhìn ông Nam với ánh mắt khó hiểu. “Anh Nam, chúng tôi vừa phát hiện một dấu hiệu bất thường trong kết quả siêu âm của Linh. Không phải vấn đề sức khỏe, mà là… một thiết bị nhỏ, rất nhỏ, được đặt trong cơ thể cháu. Nó trông giống như một con chip theo dõi.” Ông Nam sững sờ, như không tin vào tai mình. “Chip? Chịp gì cơ? Ai đặt vào người con tôi? Tôi không hề biết gì cả!” Giọng ông run lên, vừa giận dữ vừa hoảng loạn.
Bác sĩ Hà giải thích thêm: “Chúng tôi không chắc chắn hoàn toàn, nhưng hình ảnh siêu âm cho thấy một vật thể nhân tạo, rất nhỏ, nằm ở vùng bụng dưới. Nó không gây hại ngay lập tức, nhưng chúng tôi cần báo cáo và điều tra thêm. Vì thế tôi gọi an ninh để đảm bảo an toàn và ghi nhận sự việc.” Nhân viên an ninh đứng im lặng, nhưng ánh mắt ông ta sắc bén, quan sát ông Nam như thể đang đánh giá.
Linh, dù không hiểu hết, bắt đầu sợ hãi. “Bố ơi, con có sao không? Chip là cái gì ạ?” Em ôm lấy bố, nước mắt chực trào. Ông Nam vội vàng ôm con vào lòng, cố giữ bình tĩnh: “Không sao đâu con, bố ở đây. Bố sẽ tìm hiểu rõ chuyện này.” Ông quay sang bác sĩ Hà: “Bác sĩ, tôi thề tôi không biết gì về cái chip đó. Tôi chỉ muốn con tôi khỏe mạnh. Làm sao cái thứ đó lại ở trong người con bé được?”
Bác sĩ Hà gật đầu, giọng trấn an: “Tôi tin anh, anh Nam. Nhưng chúng tôi cần làm rõ nguồn gốc của thiết bị này. Có thể là một nhầm lẫn, hoặc… một điều gì đó nghiêm trọng hơn. Tôi đề nghị chúng ta chuyến Linh sang một bệnh viện lớn hơn để kiểm tra kỹ lưỡng. Đồng thời, tôi sẽ báo cáo sự việc cho cơ quan chức năng.”
Những giờ tiếp theo là một cơn ác mộng đối với ông Nam. Linh được chuyển đến một bệnh viện lớn ở trung tâm thành phố. Các bác sĩ tại đây tiến hành thêm nhiều xét nghiệm, bao gồm cả chụp CT để xác định chính xác vị trí và bản chất của vật thể lạ. Ông Nam ngồi ngoài hành lang, lòng như lửa đốt. Ông cố nhớ lại mọi chi tiết trong cuộc sống của Linh, từ những lần đi khám bệnh, những chuyến đi chơi, đến những người mà hai bố con từng tiếp xúc. Nhưng ông không thể nghĩ ra bất kỳ manh mối nào.
Trong lúc chờ đợi, một nữ điều tra viên từ cơ quan cảnh sát đến gặp ông Nam. Cô giới thiệu mình là Thảo, chuyên xử lý các vụ việc liên quan đến trẻ em. “Anh Nam, tôi hiểu anh đang rất lo lắng. Nhưng chúng tôi cần anh hợp tác để làm rõ chuyện này. Anh có nhớ ai từng tiếp cận Linh mà có thể thực hiện một thủ thuật y tế mà anh không biết không?”
Ông Nam lắc đầu, giọng khàn đi: “Không, tôi luôn ở bên con. Linh đi học, tôi đưa đón. Cuối tuần thì ở nhà với tôi. Chỉ có lần Linh bị sốt cao cách đây hai năm, tôi đưa con vào bệnh viện tư gần nhà. Nhưng họ chỉ truyền nước, không làm gì phức tạp cả.” Điều tra viên Tháo ghi chép cẩn thận, rồi hỏi thêm về bệnh viện tư đó.
Trong khi đó, tại phòng xét nghiệm, Linh được các bác sĩ chăm sóc chu đáo. Một bác sĩ trẻ, tên Minh, cố gắng làm em cười bằng cách kể chuyện vui và cho em xem một video hoạt hình trên điện thoại. Linh dần bớt sợ, nhưng em vẫn hỏi: “Bác sĩ ơi, con có phải mổ không? Con sợ đau lắm.” Bác sĩ Minh mỉm cười: “Không đâu, Linh. Bọn bác chỉ đang tìm hiểu xem cái ‘hạt nhỏ’ trong bụng con là gì thôi. Con cứ yên tâm nhé.”
Kết quả xét nghiệm cuối cùng cũng có. Vật thể trong bụng Linh thực sự là một con chip điện tử siêu nhỏ, có khả năng phát tín hiệu định vị. Điều này khiến cả đội ngũ y tế và cảnh sát sửng sốt. Thiết bị này không phải loại dùng trong y khoa thông thường, mà giống thứ được sử dụng trong các hoạt động gián điệp hoặc giám sát. Câu hỏi lớn nhất lúc này là: Ai đã đặt nó vào người Linh, và tại sao?
Điều tra viên Thảo bắt đầu truy vết. Cô yêu cầu ông Nam cung cấp thông tin chi tiết về bệnh viện tư mà Linh từng điều trị hai năm trước. Qua kiểm tra, cảnh sát phát hiện bệnh viện đó từng dính líu đến một đường dây buôn bán thông tin y tế bất hợp pháp. Một giả thuyết được đặt ra: Linh có thể đã bị cấy chip trong một lần gây mê để truyền nước, mà ông Nam không hề hay biết.
Trong khi cảnh sát điều tra, ông Nam không rời Lĩnh nửa bước. Ông ôm con, thì thầm: “Bố xin lỗi, bố không bảo vệ được con.” Linh, dù còn nhỏ, lại an ủi bố: “Bố đừng lo, con khỏe mà. Con chỉ muốn về nhà chơi với mèo con thôi.” Sự hồn nhiên của Linh khiến ông Nam vừa đau lòng vừa quyết tâm. Ông thề sẽ tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.
Sau khi rời bệnh viện, ông Nam nằm chặt tay Linh, dẫn con về nhà trong ánh hoàng hôn vàng rực. Nhưng trong lòng ông, một ngọn lửa âm ỉ cháy. Con chip trong cơ thể Linh không chỉ là một vật thể lạ, mà còn là một bí ẩn đáng sợ, một mối đe dọa trực tiếp đến sự an toàn của con gái ông. Ông Nam, một người đàn ông bình thường làm nghề sửa xe máy, chưa từng nghĩ mình sẽ dấn thân vào một cuộc chiến vượt ngoài sức tưởng tượng. Nhưng vì Linh, ông sẵn sàng đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.
Ngày hôm sau, điều tra viên Thảo liên lạc với ông Nam, hẹn gặp tại một quán cà phê nhỏ gần nhà. Thảo, với vẻ ngoài sắc sảo nhưng giọng nói dịu dàng, mang theo một tập hồ sơ móng. “Anh Nam, chúng tôi đã kiểm tra bệnh viện tư mà anh nhắc đến, nơi Linh từng truyền nước hai năm trước. Có một số thông tin đáng chú ý, nhưng tôi cần anh xác nhận vài chi tiết.” Ông Nam gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh dù tim ông đập mạnh. Tháo lấy ra một tấm ảnh chụp một bác sĩ trẻ, khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng móng. “Anh có nhớ người này không? Anh ta là bác sĩ trực ca đêm hôm Linh nhập viện.”
Ông Nam nhìn kỹ tấm ảnh, cố lục lọi ký ức. “Tôi… không chắc lắm. Hôm đó tôi hoảng lắm, Linh sốt cao, tôi chỉ lo cho con, không để ý bác sĩ.” Thảo gật đầu, không tỏ ra thất vọng. “Không sao, anh Nam. Đây là bác sĩ Hoàng, từng làm việc tại bệnh viện đó. Anh ta rời đi ngay sau ca của Linh, và hiện tại không ai biết anh ta ở đâu. Chúng tôi nghi ngờ anh ta có liên quan đến việc cấy chip.”
Lời của Thảo khiến ông Nam lạnh sống lưng. “Cấy chip? Nhưng tại sao? Linh chỉ là một đứa trẻ, nhà tôi chẳng có gì đáng giá. Ai lại làm thế với con bé?” Thảo thở dài, ánh mắt lộ vẻ trăn trở. “Chúng tôi chưa rõ động cơ, nhưng loại chip này thường được dùng trong các hoạt động giám sát bất hợp pháp, đôi khi liên quan đến buôn bán thông tin hoặc tệ hơn, là nạn nhân của các tổ chức tội phạm. Anh cần cẩn thận, giữ Linh bên mình và báo ngay nếu có gì bất thường.”
Trở về nhà, ông Nam không thể ngủ. Ông ngồi bên giường Linh, nhìn con gái ngủ ngon lành, lòng đau như cắt. Ý nghĩ rằng ai đó đã cố tình xâm phạm cơ thể con gái mình khiến ông vừa giận dữ vừa bất lực. Nhưng ông không thể chỉ ngồi đó. Ông quyết định tự mình tìm hiểu, dù không biết bắt đầu từ đâu. Sáng hôm sau, ông để Linh ở nhà với bà hàng xóm đáng tin cậy, rồi chạy xe đến bệnh viện tư mà Thảo nhắc đến.
Bệnh viện tư nằm ở một con phố nhỏ, bảng hiệu đã phai màu, trông cũ kỹ hơn so với ký ức của ông. Ông bước vào quầy lễ tân, hỏi thăm về bác sĩ Hoàng. Cô lễ tân, một cô gái trẻ, lắc đầu: “Bác sĩ Hoàng nghỉ làm từ lâu rồi, anh ơi. Em cũng không rõ anh ấy đi đâu.” Ông Nam không bỏ cuộc. Ông hỏi thêm về các nhân viên khác trong ca đêm cách đây hai năm, nhưng câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu và ánh mắt nghi ngờ.
Không nản lòng, ông Nam tìm đến một người bạn cũ, anh Hùng, từng làm bảo vệ tại bệnh viện đó. Hùng giờ đã chuyển sang làm việc tại một công ty xây dựng, nhưng anh vẫn nhớ rõ những ngày làm việc ở bệnh viện. Hai người gặp nhau tại một quán nước ven đường. Sau vài câu chào hỏi, ông Nam đi thẳng vào vấn đề: “Hùng, mày có nhớ bác sĩ Hoàng không? Hồi mày làm bảo vệ ở bệnh viện, có thấy gì lạ về anh ta không?”
Hùng nhíu mày, nhấp một ngụm trà đá, rồi kế: “Bác sĩ Hoàng à? Anh ta lạ lắm, anh. Làm việc thì giỏi, nhưng hay lén lút. Có lần tao thấy anh ta ra ngoài gặp mấy người lạ mặt, toàn vào ban đêm. Họ đưa cho anh ta cái gì đó, nhìn như vali nhỏ, nhưng tao không dám hỏi. Mấy tháng sau thì anh ta nghỉ, nghe nói đi nước ngoài.” Ông Nam siết chặt tay, cảm giác như đang chạm đến một manh mối. “Mày có nhớ ai trong số những người đó không? Dáng vẻ thế nào?” Hùng lắc đầu: “Lâu quá rồi, anh. Nhưng tao nhớ một người có hình xăm con rắn ở cổ tay. Trông không giống người tử tế.”
Manh mối về hình xăm con rắn khiến ông Nam bám víu như một tia hy vọng. Ông liên lạc lại với Thảo, kế chi tiết những gì Hùng nói. Thảo ghi chú cẩn thận, hứa sẽ kiểm tra thêm. Trong lúc đó, ông Nam không thể ngồi yên. Ông bắt đầu để ý đến những người xung quanh Linh: thầy cô ở trường, bạn bè của con, thậm chí cả những người lạ mặt hay xuất hiện gần nhà. Ông mua một chiếc camera nhỏ, lắp ở cửa ra vào để theo dõi. Mỗi tối, ông kiểm tra đoạn ghi hình, nhưng không thấy gì bất thường ngoài những người hàng xóm quen thuộc.
Một tuần sau, Thảo gọi điện, giọng gấp gáp: “Anh Nam, chúng tôi tìm được tung tích bác sĩ Hoàng. Anh ta đang ở TP.HCM, làm việc tại một phòng khám tư nhân. Chúng tôi sẽ cử người thẩm vấn, nhưng tôi muốn anh và Linh đến đó cùng chúng tôi. Linh có thể giúp nhận diện anh ta.” Ông Nam do dự. Ông không muốn Linh đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng Thảo trấn an: “Chúng tôi sẽ bảo vệ hai bố con. Đây có thể là cơ hội để làm rõ mọi chuyện.”
Hai ngày sau, ông Nam và Linh lên chuyến xe đò vào TP.HCM. Linh, dù không hiểu hết sự việc, vẫn vui vẻ vì được đi xa. Em ngồi cạnh bố, líu lo kể về những tòa nhà cao tầng lướt qua cửa số. Ông Nam mim cười, nhưng lòng ông nặng trĩu. Khi đến nơi, Thảo và một đồng nghiệp đón hai bố con tại bến xe, đưa họ đến một khách sạn nhỏ để nghỉ ngơi trước buổi gặp.
Sáng hôm sau, tại phòng khám tư nhân ở quận 7, ông Nam nằm chặt tay Linh khi bước vào. Bác sĩ Hoàng, giờ đã để râu và trông già dặn hơn trong ảnh, đang ngồi ở bàn làm việc. Khi thấy Linh, ánh mắt anh ta thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Thảo bước tới, giới thiệu mình và hỏi thẳng: “Anh Hoàng, anh có nhớ cô bé này không? Hai năm trước, anh từng điều trị cho cháu tại bệnh viện tư ở Hà Nội.”
Hoàng lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Tôi gặp nhiều bệnh nhân, làm sao nhớ hết. Cô bé này thì sao?” Thảo không nao núng. Cô lấy ra một bản in hình ảnh siêu âm, chỉ vào con chip. “Anh giải thích được cái này không? Nó được cấy vào người cháu bé trong ca anh phụ trách.” Hoàng tái mặt, nhưng vẫn cố cãi: “Tôi không biết gì về chip cá. Các người đang vu khống!”
Linh, đứng bên cạnh bố, bất ngờ lên tiếng: “Chú này có mùi nước hoa giống chú bác sĩ hôm con bị sốt!” Giọng nói trong trẻo của em khiến cả phòng im lặng. Ông Nam nhìn con, rồi nhìn Hoàng, nhận ra ánh mắt lảng tránh của gã. Tháo nắm bắt cơ hội, hỏi tiếp: “Linh, con nhớ gì nữa không? Có thấy chú này làm gì đặc biệt không?” Linh nghiêng đầu, suy nghĩ: “Dạ, con nhớ chú có cầm cái ống tiêm to, nhưng con ngủ mất, không biết chú làm gì.”
Câu nói của Linh như một mảnh ghép cuối cùng. Hoàng bắt đầu run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tháo ra hiệu cho đồng nghiệp, và chỉ vài phút sau, Hoàng bị đưa về đồn để thẩm vấn. Trong phòng thẩm vấn, dưới áp lực của bằng chứng và câu hỏi sắc bén, Hoàng cuối cùng thừa nhận. Anh ta là một phần của một tổ chức buôn bán thông tin, chuyên cấy chip theo dõi vào trẻ em để thu thập dữ liệu về gia đình, thói quen, và thậm chí bán thông tin cho các tổ chức tội phạm. Linh chỉ là một trong số nhiều nạn nhân, được chọn ngẫu nhiên trong một ca cấp cứu.
Nghe Thảo kể lại, ông Nam ôm Linh chặt hơn, nước mắt lặng lẽ rơi. Ông không thể tin rằng con gái mình đã vô tình trở thành mục tiêu của một âm mưu kinh khủng. Nhưng ông cũng cảm thấy nhẹ nhõm, vì sự thật đã được phơi bày. Hoàng bị bắt, và cảnh sát mở rộng điều tra, triệt phá cá đường dây. Linh được đưa đến bệnh viện để phẫu thuật loại bỏ con chip, một ca mổ nhỏ nhưng an toàn. Cô bé hồi phục nhanh chóng, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ.
Trở về Hà Nội, ông Nam quyết định dành nhiều thời gian hơn cho Linh. Ông sửa lại căn nhà, trồng thêm vài cây hoa trước sân để con gái vui. Mỗi tối, hai bố con ngồi bên hiên nhà, kể nhau nghe những câu chuyện đời thường. Linh, với sự hồn nhiên của mình, dường như đã quên đi những ngày căng thẳng. Nhưng ông Nam không bao giờ quên. Ông biết rằng thế giới ngoài kia đầy rẫy nguy hiểm, nhưng chỉ cần Linh còn bên ông, ông sẽ làm tất cả để bảo vệ con.
Câu chuyện khép lại với hình ảnh Linh chạy nhảy trong sân, đuổi theo chú mèo con, trong khi ông Nam đứng nhìn, nụ cười xen lẫn niềm tự hào. Sự thật đã được tìm ra, và dù hành trình gian nan, tình yêu của ông dành cho Linh là nguồn sức mạnh lớn nhất, giúp ông vượt qua mọi thử thách.