Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Physical Address
304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124
Ngày tòa tuyên án, bầu trời trong vắt, gió nhẹ khẽ lùa qua hàng cây. Cô ngồi lặng trên bậc thềm, đôi mắt nhìn xa xăm. Tất cả đã kết thúc — tập hồ sơ được đưa ra ánh sáng, tổ chức tội phạm sụp đổ, gia đình cô thoát khỏi món nợ dai dẳng.
Nhưng trong lòng cô, còn một món nợ khác: nợ tình cảm.
Minh ngồi bên cạnh, vẫn dịu dàng như mọi khi. Anh không thúc ép, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Ánh mắt anh chan chứa sự thủy chung, như suốt bao năm nay anh vẫn chờ cô nhận ra tình yêu trong lặng thầm.
Hạo đứng cách đó không xa. Trên gương mặt rám nắng đã hằn thêm những vết thương mới, nhưng ánh mắt anh đã khác. Không còn sự kiêu ngạo của kẻ nắm giữ bí mật, mà là sự nhẫn nại của một người sẵn sàng buông bỏ, miễn là cô bình yên.
Cô hít một hơi dài, đôi tay siết chặt rồi thả lỏng. Bao năm qua, cô đã sống trong bóng tối của dối lừa, hận thù, và cả những tình yêu đan xen máu và nước mắt. Nhưng giờ đây, cô hiểu: chính bản thân cô mới là người cần đưa ra lựa chọn cho tương lai.
Cô quay sang Minh, nụ cười nhạt nhưng ấm áp:
“Cảm ơn anh… vì đã luôn ở bên, vì đã yêu em mà không cần em hứa hẹn gì.”
Rồi cô nhìn Hạo, ánh mắt ngân ngấn nước:
“Cảm ơn anh… vì đã dám đối diện với quá khứ, dù điều đó khiến chúng ta đau đến tận cùng.”
Một khoảng lặng trải dài. Cả hai người đàn ông đều chờ đợi câu trả lời, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu:
“Lúc này, em chưa thể chọn ai cả. Em cần học cách yêu thương chính mình trước, cần bước ra khỏi bóng tối mà không dựa vào bờ vai nào.”
Minh mím môi, ánh mắt thoáng buồn, nhưng rồi anh mỉm cười dịu dàng: “Anh sẽ chờ, dù là bao lâu.”
Hạo khẽ gật đầu, đôi mắt trầm mặc, không còn níu kéo: “Anh chỉ mong em được hạnh phúc, dù bên ai.”
Cô đứng dậy, hướng ánh mắt về phía chân trời nơi bình minh đang lên, từng tia sáng rọi xuống ấm áp. Trái tim cô khẽ run rẩy, nhưng lần này không phải vì đau đớn, mà vì hy vọng.
“Cuối cùng… em đã tự do.”