Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chương 8: Lời Đe Dọa Trong Bóng Tối

Chương 8: Lời Đe Dọa Trong Bóng Tối

👉 Chương 9: >NET

Cơn mưa vẫn trút xuống nặng nề, ánh đèn đường loang loáng trên những vũng nước bẩn. Đám đàn ông xăm trổ nheo mắt nhìn nhau, vẻ bất cần nhưng lại e dè trước khí thế của Minh và Hạo.

Tên cầm đầu phì phèo điếu thuốc, khạc nhổ xuống nền gạch ướt rồi nhếch mép:
“Được thôi… hôm nay coi như chúng tao tha. Nhưng nhớ kỹ, món nợ này không dễ xóa đâu. Đừng tưởng giấu mãi được chuyện của ba con nhỏ đó.”

Câu nói ấy như một nhát dao xoáy thẳng vào tim cô. Cô bàng hoàng, đôi chân mềm nhũn, nếu không có Minh kịp đỡ lấy thì đã ngã gục xuống.

“Ba… của tôi?” – cô lắp bắp, nhưng bọn chúng đã quay lưng bỏ đi, để lại tràng cười hằn học vang vọng giữa đêm mưa.

Khoảnh khắc ấy, cô muốn gặng hỏi ngay, nhưng cả Minh và Hạo đều im lặng. Minh ôm lấy bờ vai run rẩy của cô, ánh mắt dịu dàng nhưng lo lắng tột cùng:
“Đừng sợ. Anh sẽ không để họ đến gần em.”

Ngược lại, Hạo đứng cách một khoảng, gương mặt u ám đến khó đoán. Trong đôi mắt anh thấp thoáng sự day dứt không nói thành lời.

Cô nhìn hai người đàn ông trước mặt, một bên là sự ấm áp, một bên là bóng tối sâu thẳm. Trái tim cô thắt lại, câu hỏi bật ra như một tiếng kêu nghẹn ngào:
“Các người còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?”

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng mưa rơi dồn dập, như đang che giấu một sự thật khốc liệt sắp bị phơi bày.


👉 Chương 9: >NET

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *