Minh đứng bên, lòng như lửa đốt. Cậu nhìn đồng hồ: còn chưa đầy một tiếng nữa là vào phòng thi. “Chú ơi, cháu xin chú, cho bọn cháu đi thi đã, rồi quay lại giải quyết được không ạ?” – Minh gần như van nài. Nhưng người đàn ông lắc đầu, gọi ngay bảo hiểm và cảnh sát giao thông. Ông ta kiên quyết giữ hai bố con lại, thậm chí còn chặn xe máy không cho di chuyển.

Thời gian trôi nhanh. Ông Hùng cố thương lượng, hứa sẽ chịu mọi chi phí sửa chữa sau khi Minh thi xong, nhưng người đàn ông không nhượng bộ. Cảnh sát đến, lập biên bản, và tình hình càng rối. Minh đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, tay nắm chặt túi giấy tờ. Cậu biết, chỉ cần muộn vài phút, cậu sẽ không được vào phòng thi.

Cuối cùng, khi mọi chuyện tạm giải quyết, đồng hồ đã chỉ mười giờ sáng. Kì thi đã bắt đầu từ lâu. Minh ngồi thụp xuống vệ đường, nước mắt lăn dài. Ông Hùng đứng bên, ôm lấy vai con, giọng nghẹn ngào: “Bố xin lỗi, Minh ơi. Lỗi tại bố.” Minh lắc đầu, không nói gì, nhưng trong lòng cậu là một khoảng trống lớn. Giấc mơ đại học, bao ngày nỗ lực, giờ tan biến chỉ vì một khoảnh khắc trên đường.