Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chương 13: Đêm Trong Ngôi Nhà Bỏ Hoang

Chương 13: Đêm Trong Ngôi Nhà Bỏ Hoang

👉  Chương 14: >NET

Chiếc xe cũ gầm gừ vượt qua những con dốc nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà gạch bỏ hoang ven đồi. Cửa sổ vỡ nát, dây leo phủ kín tường, nhưng ít nhất nó tách biệt với làng mạc và tầm mắt của kẻ thù.

Minh đẩy cửa bước vào trước, kiểm tra kỹ từng góc. Anh quay lại gật đầu:
“Có thể tạm ổn. Ở đây ít người qua lại.”

Cô ngồi xuống ghế gỗ mục, thân thể mệt mỏi nhưng tâm trí không sao yên. Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa.


Đêm xuống, ánh lửa nhỏ lập lòe nơi góc nhà. Minh cẩn thận khoác thêm áo cho cô, ánh mắt dịu dàng đến đau lòng:
“Em không cần gánh tất cả một mình nữa. Dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ đứng bên em.”

Cô run lên. Trong lòng ngổn ngang, muốn nói lời cảm ơn nhưng cổ họng nghẹn ứ.

Ngay lúc ấy, giọng Hạo vang lên, trầm khàn và lạnh lẽo:
“Anh nghĩ chỉ cần vài lời hứa hẹn là đủ sao?”

Minh ngẩng đầu, ánh mắt lóe giận:
“Ít nhất tôi chưa bao giờ bỏ rơi cô ấy trong những ngày tăm tối nhất.”

Hạo nhếch môi cười nhạt, nhưng trong đôi mắt lại đầy vết thương:
“Tôi rời đi không phải vì hết yêu. Là vì tôi buộc phải gánh lấy thứ ông ấy để lại. Nếu không, hôm nay cô ấy đã không còn ngồi đây.”

Cô sững sờ, trái tim chấn động. Hạo chưa từng thừa nhận điều đó — rằng sự rời bỏ kia cũng chỉ là một cách để bảo vệ.

Minh đứng bật dậy, giọng gắt:
“Anh gọi đó là bảo vệ sao? Để cô ấy một mình chịu đau đớn, tan nát cả tuổi trẻ? Nếu yêu thật lòng, anh đã ở lại!”

Hạo cũng đứng lên, bóng anh đổ dài dưới ánh lửa.
“Và nếu ở lại, cả gia đình này đã bị cuốn vào vòng máu lửa từ lâu rồi. Anh thì biết gì về cái giá tôi phải trả?”

Không khí đặc quánh, hai ánh mắt như lưỡi kiếm chạm nhau, gay gắt đến nghẹt thở.

Cô bật khóc, đứng chắn giữa họ, giọng run rẩy:
“Đủ rồi… Xin hai người đừng như thế nữa.”

Căn phòng rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng gió rít qua ô cửa vỡ, như nhắc rằng ngoài kia, bão tố vẫn đang rình rập.

Trong bóng tối chập chờn, cô cảm nhận rõ rệt: cả Minh và Hạo đều yêu cô, nhưng tình yêu ấy lại mang hai màu sắc đối nghịch — một là sự dịu dàng muốn che chở, một là bóng tối muốn gánh chịu thay. Và chính cô, đứng giữa, lại càng rơi sâu hơn vào mê cung của bi kịch.


👉  Chương 14: >NET

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *