Physical Address

304 North Cardinal St.
Dorchester Center, MA 02124

Chương 16: Hành Trình Cuối Cùng

Chương 16: Hành Trình Cuối Cùng

Rạng sáng hôm sau, sương mù còn phủ kín cánh rừng, cả ba đã lên đường. Tập hồ sơ năm xưa được giấu trong một căn nhà kho cũ bên bờ sông, nơi từng thuộc về một người bạn thân của cha cô.

Hạo dẫn đường, vẻ mặt trầm mặc nhưng ánh mắt kiên định. Anh đã từng bước chân vào bóng tối để che giấu bí mật ấy, nay lại chính anh quay lại, như muốn chuộc lại lỗi lầm quá khứ. Minh đi cạnh cô, bàn tay không rời bàn tay cô, hơi ấm vững vàng khiến cô thấy bớt sợ hãi.


Ngôi nhà kho hiện ra, tường gạch rêu phong, cửa gỗ cũ kỹ nghiến kẽo kẹt khi đẩy vào. Bên trong, bụi bặm và mạng nhện phủ kín, nhưng dưới nền xi măng, Hạo tìm được một ô gạch rời. Anh khom người, bàn tay run lên khi nhấc nó ra.

Một chiếc hộp sắt hiện ra trong lớp bụi mờ. Hạo mở nắp — những tập tài liệu dày cộm, giấy đã ngả vàng, vẫn còn nguyên.

Cô đưa tay chạm nhẹ, cảm giác như chạm vào nỗi đau và sự thật mà cả đời cha đã cố giấu. Minh khẽ nói:
“Đây chính là chìa khóa. Nếu chúng ta giao nó cho cảnh sát, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Nhưng chưa kịp rời đi, tiếng xe ầm ầm vang lên ngoài sân. Bóng đen lại bao vây.


Cuộc đối đầu cuối cùng nổ ra. Những kẻ từng gieo rắc bi kịch nay hiện diện đông đủ, ánh mắt hung hãn. “Giao nó ra, hoặc tất cả chết!” – tên cầm đầu gằn giọng.

Minh bước ra chắn trước mặt cô, ánh mắt kiên định chưa từng thấy. Hạo thì siết chặt chiếc hộp sắt, giọng khàn trầm:
“Muốn có? Phải bước qua xác tôi.”

Một trận hỗn chiến bùng nổ. Trong khói bụi, trong máu và tiếng thét, cô run rẩy ôm chặt tập hồ sơ vào ngực. Nhưng kỳ lạ thay, giữa cơn hỗn loạn ấy, cô không còn thấy tuyệt vọng. Vì lần đầu tiên, cả Minh và Hạo đều đang chiến đấu vì cô — không phải bằng sự che giấu hay hy sinh trong lặng lẽ, mà bằng sức mạnh của những người đã chấp nhận cùng đi đến cuối con đường.


Cuối cùng, nhờ tập hồ sơ được trao tận tay cảnh sát, tổ chức tội phạm kia bị triệt phá. Món nợ năm xưa được xóa bỏ. Cha cô rơi nước mắt, ôm chầm lấy con gái, thì thầm:
“Cuối cùng, gia đình ta cũng thoát khỏi bóng tối.”

Cô ngẩng nhìn bầu trời xanh lần đầu sau bao ngày giông bão, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm.

Còn Minh và Hạo — hai người đàn ông, hai mảnh ghép đầy vết thương — cùng đứng đó, lặng lẽ nhìn cô. Giữa họ không còn hận thù, mà là sự thừa nhận: tình yêu dành cho cô chính là điều duy nhất khiến họ có thể cùng bước ra khỏi vực sâu.

XEM CHƯƠNG 17 :  >>NET

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *